Wednesday 11 November 2015

Tâm Hồn Khuyết Tật

Một chiếc xe lăn với người đàn ông nhỏ thó, nửa nằm nửa ngồi lọt thỏm trong chiếc xe cồng kềnh, đầy các chức năng tiện lợi cho người khuyết tật sử dụng trong việc di chuyển.

Một người phụ nữ nhỏ bé trên 80 tuổi với chiếc xe, trợ giúp cho bà đi lại. Cả hai đang chờ trước cửa một chiếc thang máy duy nhất để lên các tầng trên.

Một cậu thanh niên tuổi trên 20, vội vã chạy đến, đứng sau hai người. Chờ thang máy hơi lâu. Cậu thanh niên đưa tay đập liên hồi vào nút bấm thang máy, với thái độ thiếu kiên nhẫn. Người phụ nữ và và người đàn ông trên xe lăn vẫn bình thản chờ đợi.

Cửa thang máy mở ra. Người đàn ông loay hoay với chiếc xe của mình. Người phụ nữ tránh sang một bên, mĩm cười và kiên nhẫn chờ đợi. Cậu thanh niên nhìn chiếc xe choáng cả thang máy, tỏ ra bực bội và cố chen vào, thò tay bấm tầng mình muốn lên.

Trong lúc người phụ nữ chưa kịp bước vào thì cửa thang máy đóng lại. Người phụ nữ đẩy chiếc xe chận cửa thang máy và ung dung bước vào: "Xin lỗi, tôi quá chậm chạp".

Người đàn ông trên xe lăn cười méo xẹo và cố gắng nói: "Tôi xin lỗi mới phải vì tôi khuyết tật nên ngăn cản và gây trở ngại cho bà".

Cậu thanh niên im lặng với thái độ khinh khỉnh.

Người phụ nữ nhìn cậu bé, rồi nhìn người đàn ông cười độ lượng: "Tôi nghĩ người khuyết tật về thể chất không nghiêm trọng bằng kẻ khuyết tật trong tâm hồn" ...